Chiếc điện thoại rơi xuống chăn, Phó Như Hối cố gắng kiểm soát nhịp thở dồn dập của mình. Là Sở Dung sao? Cô ấy làm sao? Một lần nữa, dù sự thật đã hiển hiện trên những tấm ảnh, dù kiếp trước đã từng trải qua, Phó Như Hối vẫn không dám tin. Sở Dung của anh không thể là người như thế. Nhưng điều đã xảy ra thì đã xảy ra, Phó Như Hối không thể hoàn toàn tin tưởng vào những bức ảnh nhưng cũng không thể loại bỏ hoàn toàn sự nghi ngờ với Sở Dung. Kiếp trước đã để lại quá nhiều nuối tiếc, anh không thể mắc sai lầm tương tự.

Vẫn còn hơn sáu tiếng mới đến chuyến bay sáng của anh, Phó Như Hối muốn tháo bỏ những canh cánh nơi đáy lòng thì chỉ có thể vê nước tự mình nhìn xem. Cho dù là ảnh chụp, hay là video, Phó Như Hối đều không thể tin tưởng hoàn toàn. Lần này, anh muốn hỏi Sở Dung một cách rõ ràng, muốn biết tất cả những điều chưa kịp hỏi ở kiếp trước.

Về người gửi email này, lân này Phó Như Hối sẽ điều tra kỹ lưỡng.

Trăng treo cao như móc câu trong đêm muộn. Đêm hè ở nông thôn yên tĩnh, tiếng côn trùng vang lên rộn rã.

Sở Dung ngủ muộn vào ban đêm, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vẫn còn lớn. Cô đi dạo bên ngoài một lúc lâu nhưng không chịu được lạnh, tiu tít trở lại trong căn nhà nhỏ rách nát. Không khí ấm áp ôm lấy cô ngay lập tức.

Căn nhà nhỏ cũng có những ưu điểm của sự khiêm tốn. Phó Niên và Phó Dư như hai chú mèo nhỏ cuộn tròn vào nhau ngủ say. Sở Dung năm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy một trong hai, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm ấy, Sở Dung bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện líu ríu của hai đứa trẻ Phó Niên và Phó Dư. Dù chúng cố tình nói thật nhỏ nhưng bởi vì Sở Dung ngủ ngay bên cạnh và căn nhà nhỏ chỉ lớn có bấy nhiêu, tiếng nói của chúng vẫn liên tục vang lên không ngừng, khiến Sở Dung dù ngủ say đến đâu cũng bị tỉnh giấc.

"Còn sớm mà các con" Sở Dung mơ màng, người mệt mỏi như chưa tỉnh hẳn, vươn vai và hỏi: "Mấy giờ rồi nhỉ?"

Đối diện với Sở Dung, Phó Dư ngả đầu và hỏi lo lắng: "Mẹ ơi, mẹ có thấy khó chịu không?” "Hả?" Sở Dung dụi mắt, nói: "Có hơi mệt, chắc tại chưa tỉnh hẳn."

Tiến lại gân hơn, Phó Niên chạm vào trán Sở Dung và nói: "Mẹ đang sốt, mẹ không cảm nhận được?”

"Sao thế?" Sở Dung bất ngờ.

Sở Dung bật dậy và ngạc nhiên nói: Mẹ bao năm nay chưa từng sốt!" Cô phủ nhận và yêu câu: "Thiếu hiệp, xin kiểm tra lại lân nữa!"

Phó Niên bất lực nói: "Mặt mẹ rất đỏ."

Phó Dư gật gù tiếp lời: "Đúng đó mẹ, đỏ như kẹo táo vậy!" Đứa nhỏ này, có lẽ là vì táo có màu xanh, còn kẹo táo thì cậu bé mới chỉ thấy màu đỏ, vì thế dùng từ vô cùng nghiêm túc. Sở Dung sờ mặt mình và nói: Thật tình có hơi nóng.

Phó Niên đề nghị: "Chúng ta đi tìm bác sĩ thử xem."

Sở Dung thở dài, cảm nhận được sức nóng lan tỏa khắp người và nhận ra rằng mình không chỉ mệt vì chưa tỉnh ngủ.

"Được rồi, có lẽ trong thôn có Trạm Y tế" Sở Dung bò dậy, đầu óc choáng váng đứng trên đất, lòng bàn chân như giẫm lên bông mịn. Cô nói: "Má ơi, hình như mình bị sốt thật rồi." Phó Niên nhanh tay lấy chiếc áo khoác mà Sở Dung dùng làm gối đêm qua và giục cô mặc vào, không khỏi thở dài khi nghe Sở Dung lẩm bẩm: "Liệu có phải giả không?"

Đúng lúc vừa ra tới cửa thì đụng phải nhân viên công tác đến gọi Sở Dung dậy và Sở Dung lập tức nói: "Tôi bị bệnh rôi, phiên cậu đưa tôi tới bệnh xá.

Nhân viên đó ngạc nhiên.

Sở Dung nói thêm: "Có lẽ hôm nay tôi cần nghỉ ngơi."

Mượn được cớ bị bệnh để quang minh chính đại trốn nhiệm vụ, Sở Dung có cảm giác như mơ về thời học sinh, bất chấp làm cho mình bị cảm lạnh để trốn học. Đáng tiếc lúc đó, cô tiêu hết sức chín trâu hai hổ cũng không thể mắc bệnh, bây giờ lớn thế rồi lại dễ dàng phát sốt như vậy.

0.91287 sec| 2411.109 kb